* CĐV Hải Phòng vui tính nhất Việt Nam?
Chưa có danh hiệu “Hội những CĐV vui tính nhất Việt Nam”, nhưng nếu có, chắc chắn danh hiệu đó phải thuộc về những CĐV Hải Phòng. Họ máu lửa, cuồng nhiệt, điều đó ai cũng công nhận, và cái sự máu lửa đó lại hơi có dấu hiệu quá đà khi một kẻ quá khích nào đó lại ném một quả pháo sáng xuống sân gần với khu vực của đội khách. BTC sân Lạch Tray có thể sẽ lại phải đối diện với một án phạt từ BTC giải?!.
Bỏ qua chi tiết đó thì những trận đấu trên sân Lạch Tray quả thực đúng là một ngày hội, ngày hội theo đúng “tính chất bóng đá Super League”.
“Một trận bóng đá có nhất thiết phải nhiều máy quay, nhiều nhà đài thế này không? Đố ai biết đâu là máy quay của AVG, đâu là máy quay của VTC”, CĐV Hải Phòng đã nói với nhau như vậy trên khán đài. Bỏ ngoài tai những lời cảnh cáo của VFF và AVG về việc phải tôn trọng hợp đồng bản quyền TH đã kí, VTC vẫn cho xe màu đến sân và vẫn tiến hành ghi hình, tường thuật trực tiếp trận đấu. Thọat đầu, VTC đã không thể vào sân, nhưng sau rất nhiều cuộc liên lạc, nhà đài này cũng vẫn được truyền hình trực tiếp trận đấu ở Lạch Tray chiều 7/11. Chưa biết VFF và AVG sẽ phản ứng như nào về hành động này (?!).
CĐV Hải Phòng đã mang đến sân một vài băng-rôn liên quan đến chuyện bản quyền truyền hình. Bóng đá với họ là niềm vui, đến sân Lạch Tray là để vui, là để giải tỏa cảm xúc.
* Nhưng không thể vui với Vicem Hải Phòng
Không thể thắng và chỉ có được một trận hòa phần nhiều nhờ may mắn, Vicem Hải Phòng tiếp tục gây thất vọng cho các CĐV nhà.
Bàn thắng ở phút bù giờ của Thiago không thể nói là hệ quả của nỗ lực chiến đấu cho đến phút cuối cùng của Vicem Hải Phòng. Đội bóng đất Cảng đã không thể vươn lên để tự định đoạt số phận cho mình ở trận đấu này. Nói đúng hơn, đó là kết quả may mắn cho những sự cố gắng trong bất lực của Vicem Hải Phòng.
Minh Châu, Thiago, Xuân Phú, Trọng Nghĩa đều đã chơi rất nỗ lực, nhưng cái thiếu của Vicem Hải Phòng là sự gắn kết trong đội hình, một cách đá bóng có bài bản và làm chủ được cuộc chơi.
Suốt cả trận, Vicem Hải Phòng mang những sắc thái khác nhau, nhưng có chung một thứ “thần thái” khó tả. Đầu hiệp 1 và đầu hiệp 2, họ đã chủ động chơi nhanh, chơi tấn công, và lên bóng được nhiều hơn. Nhưng nửa cuối hiệp 1 và hiệp 2 thì đội quân của ông Nguyễn Đình Hưng lại hụt hơi do bế tắc, thiếu phương án tấn công và cả do đã quá mệt. Kể cả những lúc cố được, để chơi được “bốc” nhất, người ta vẫn thấy cái gì đó như sự bất lực của Vicem Hải Phòng.
Navibank Sài Gòn chủ động chơi phòng ngự phản công, và mỗi khi họ lên bóng phản công là khung thành Ngọc Tân bị đặt vào tình trạng báo động. Điều đó cho thấy một đội bóng có bài miếng, điều mà Vicem Hải Phòng đã không có.
Hòa 1-1, Vicem Hải Phòng có được thành quả tốt hơn so với những gì mà họ đã thể hiện. Thầy trò ông Phạm Công Lộc thì có cớ để tiếc khi đã đánh rơi chiến thắng phút cuối.
Sân Lạch Tray vẫn là một sân bóng đầy sức sống trên khán đài, nhưng ở dưới sân cỏ, Vicem Hải Phòng đang là một đội bóng thiếu sức sống, thiếu đi sự mạnh mẽ. Mà khi sức sống đã không có, con người ta sẽ luôn phải sống trong sự sợ hãi và bất lực.
Trần Uy Vũ
Thethaovanhoa.vn