Đến lúc này, Navibank Sài Gòn vẫn chưa thể quên câu chuyện liên quan tới Oloya Moses - tiền đạo họ từng bỏ tiền ra nuôi một thời gian dài. Bởi khi Oloya Moses "đủ lông đủ cánh", N.SG lại không được… sử dụng chân sút này. Xem ra, việc nuôi “gà” Tây không hề đơn giản, mà đó là cả một nghệ thuật…
Năm 2010, Navibank Sài Gòn (tiền thân là QK4) tham gia giải Navibank Cup mở rộng nhằm chuẩn bị cho mùa bóng mới. Khi ấy, HLV Vũ Quang Bảo chỉ giữ chân được tiền đạo Moses, người đá cặp rất ăn ý với chân sút Lazaro ở QK4 và giúp đội bóng này trụ hạng tại V.League 2009. Nhưng phút chót, vì chấn thương, Moses buộc phải nghỉ hết giai đoạn lượt đi V.League 2010. Trong bối cảnh khan hiếm ngoại binh, việc mất Moses khiến ông Bảo “khoằm” như ngồi trên đống lửa. Tuy nhiên, đúng vào lúc cấp bách nhất, nhà cầm quân này được thở phào nhẹ nhõm khi tìm thấy một ngoại binh khác thay thế. Điều đặc biệt, đây cũng là một người mang quốc tịch Nigeria và cùng mang họ Moses, nhưng có tên là Oloya (tên đầy đủ: Oloya Moses).
Oloya Moses thực chất là quân của ông Trần Tiến Đại. Moses “em” được nhà môi giới này quảng cáo là “cậu ấy vừa xuống sân bay được vài tiếng”. Ấy vậy mà khi được vào sân thử việc, Oloya Moses vẫn chạy như người không phổi và xử lý bóng cũng khá hay.
Sau buổi chiều hôm đó, HLV Vũ Quang Bảo tỏ ra rất ưng ý. Gần như ngay lập tức, ông bàn bạc với lãnh đạo đội bóng để ký hợp đồng với Oloya Moses vì sợ để “lâu ngày lắm kẻ gièm pha”.
Cũng khá hài hước khi bản hợp đồng này còn chưa ráo mực thì người ta phát hiện Oloya Moses từng đá ở BTV Cup (trong đồ đạc của anh còn bộ quần áo với logo giải đấu này). Hơn thế nữa, Oloya Moses mới chỉ 17 tuổi, tức chưa đủ tuổi lao động, nên chưa được cấp giấy phép chuyển nhượng quốc tế (ITC). Không còn cách nào khác, N.SG buộc phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Ngoài việc bao ăn ở, cứ đến tháng họ còn phải trả lương đều đặn bằng cách chuyển vào tài khoản anh này số tiền lên đến cả nghìn USD. Lãnh đạo N.SG chấp nhận mất tiền nuôi Oloya Moses để phục vụ cho mùa sau, vì dù sao đây vẫn là cầu thủ có tài. Tuy nhiên, khi ông Bảo ra đi thì Moses lại về với ông Đại. Thế là N.SG mất một năm nuôi báo cô. Trong khi Sài Gòn Xuân Thành được lợi nhất, bởi họ không mất khoản phí nào nhưng vẫn có thể chăm bẵm “gà Tây” này lớn. Bây giờ, Oloya Moses đã lớn thật, và anh đang chơi rất chững chạc trong màu áo SG.FC.
Chuyện của Oloya Moses không phải xa lạ với các đội bóng Việt Nam. Bằng nhiều cách thức khác nhau, các đội bóng sẵn sàng chờ đợi và hy sinh một khoản tiền lớn, để lo ăn ở, vé máy bay đi lại, thậm chí cả tiền tiêu vặt cho ngoại binh. Dĩ nhiên, thành công hay không thì còn phải chờ thời gian kiểm định. Nhưng đã có không ít CLB tiền mất tật mang do rước về những ngoại binh rởm, cũng như những rắc rối vì cuộc sống phức tạp của các ông Tây này.
Bongdaplus.vn