Những ngưới khổng lồ trong bóng tối
Chúng ta không thể quên 2 thủ môn huyền thoại Dino Zoff và Oliver Kahn. Zoff cùng Azzurri vô địch World Cup 1982 trong khi Kahn là động lực chính giúp ĐT Đức rất hạn chế về mặt tài năng vào đến chung kết World Cup 2002. Nhưng ánh sáng của những cuộc bình chọn không chiếu rọi đến họ.
Rồi Andrea Pirlo, một nghệ sỹ đích thực. Pirlo là người tạo ra một trường phái chơi bóng hoàn toàn mới ở vị trí tiền vệ trung tâm. Anh là người có thể thay đổi cục diện trận đấu thông qua những đường chuyền từ tận phần sân nhà. Là trái tim của mọi đội bóng mà mình khoác áo, nhưng Pirlo chưa từng được xem là ứng viên sáng giá của QBV.
Sự tiếc nuối cũng sẽ dành cho Thierry Henry, vua ghi bàn của Arsenal trong những năm hoàng kim. Cho Eric Cantona, người tạo ra sự thống trị của Manchester United hiện nay ở Premiership. Còn có cả Ryan Giggs, cầu thủ chạy cánh được xem là vĩ đại nhất Ngoại hạng Anh. Và Xavi sẽ mãi mãi được nhớ đến như là nhịp đập của lối chơi tiqui-taca của Barca được cả thế giới ngưỡng mộ.
Sự nghiệp của David Beckham chưa bao giờ được nhìn nhận một cách xứng đáng, chủ yếu vì anh quá... đẹp trai và trở thành một biểu tượng makerting. Nhưng năm 1999, Becks thật sự đã có khoảng thời gian sáng chói. Ngày ấy, mỗi quả tạt của anh là một cơ hội ghi bàn, mỗi cú sút phạt hàng rào đáng sợ như một quả 11 mét. Chung kết Champions League 1999, M.U dứt khoát không có cú lội ngược dòng lịch sử nếu không có 2 quả phạt góc từ chân Beckham.
Năm 2001, Raul Gonzalez vuột “Quả bóng Vàng” trong tiếng thở dài tiếc nuối của rất nhiều người. Đến bây giờ, các Madridista vẫn chưa thể hiểu được vì sao Chúa nhẫn lại vô duyên đến vậy trong những cuộc bỏ phiếu bình chọn dù anh có đến 3 chức vô địch Champions League chỉ trong vòng 5 năm từ 1998-2002.