Lăng Kính: Ngày tống tiễn "Chúa nhẫn" Raul
1. Ngày 26/7/2010, nghĩa là cách đây đúng 3 năm lẻ 1 ngày, có một sự kiện quan trọng diễn ra trong lịch sử của sân Santiago Bernabeu. Một tượng đài đã rời bỏ họ.
Đó là Raul Gonzalez, chân sút vĩ đại nhất trong lịch sử Real Madrid (323 bàn), người khoác áo nhiều trận nhất trong lịch sử Real Madrid (741 trận), chân sút vĩ đại nhất trong lịch sử các cúp châu Âu (71 bàn), người duy nhất từng nhận danh hiệu “Tiền đạo xuất sắc nhất châu Âu” của UEFA 3 lần.
Raul là một tượng đài, không còn gì phải bàn cãi về điều đó nữa. Tượng đài không chỉ của riêng Real mà còn là của cả bóng đá châu Âu. Và chính sự vĩ đại của Raul tạo ra sự kỳ lạ của cuộc chia tay này: một người như anh là tài sản vô giá của bất kỳ CLB nào, không phải về giá trị chuyên môn như một cầu thủ, mà là một hình ảnh gắn liền với lịch sử của CLB. Hãy cứ tưởng tượng rằng M.U đồng ý nhận vài triệu bảng tiền bồi thường để HLV Alex Ferguson chuyển sang dẫn dắt PSG, để thấy được sự vô lý của cuộc chia ly này.
Sẽ không ai hiểu rõ lý do Raul phải ra đi. Nhưng có một điều chắc chắn là Florentino Perez đã không tha thiết giữ chân anh. Ông không cần một tượng đài, cho dù ý nghĩa lịch sử của tượng đài ấy là như thế nào. Ông chỉ cần những “cỗ máy chiến đấu” để mang đến những chiếc cúp trước mắt.
2. Florentino Perez có thể đã làm được nhiều điều cho Real nhưng có một thứ mà ông không làm được cho CLB này: duy trì những giá trị truyền thống của nó.
Đúng là lịch sử của Real gắn chặt với cách làm bóng đá kiểu “Galacticos”, với những siêu sao nước ngoài, thời xưa là Puskas, Di Stefano, thời nay là Zidane, Figo, Ronaldo... Nhưng lịch sử ấy cũng ghi nhận những người con Madrid hay là Tây Ban Nha nói chung, những Del Bosque, Butragueno, Manolo Sanchis, những Iker Casillas và Raul Gonzalez.
Chính Perez đã ý thức được điều đó với cái chính sách huyễn hoặc “Zidanes y Pavones” trong nhiệm kỳ thứ nhất của mình. Cuối cùng thì chẳng thấy Pavon đâu, toàn thấy Zidane, và thấy lò La Masia của Barca chói sáng như lời mỉa mai dành cho Madrid.
Nhưng những thứ giá trị đó không bao giờ quan trọng bằng danh hiệu, bằng thành công trước mắt. Thậm chí với cái vẫy tay tạm biệt mà ông dành cho Raul, thì nó có vẻ chẳng còn ý nghĩa gì.
3. Nói lại chuyện của Raul bởi hôm qua bên cạnh những dòng tin nóng bỏng về nỗ lực theo đuổi Gareth Bale, người ta thấy 2 mẩu tin lạc lõng: Real vừa gia hạn hợp đồng với 2 cầu thủ trẻ là Denis Cheryshev (22 tuổi) và Jese Rodriguez (20) tới năm 2017. Hồi đầu mùa Hè, họ cũng mới gia hạn với Nacho (23).
Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc các sản phẩm của lò đào tạo Castilla này sẽ có chỗ đứng trong đội hình Real mùa tới. Cheryshev và Rodriguez có thể sẽ được cho mượn ngay trong mùa Hè này.
Những tài năng mà Real tự sản sinh ra luôn cho người ta cái cảm giác “bỏ thì thương, vương thì tội”. Real vẫn cứ vương vấn với việc tạo ra những Raul mới, Casillas mới dù chính họ biết thừa rằng chẳng cách nào làm việc đó, mà cũng không thực lòng làm việc đó, khi liên tục đưa về các ngôi sao.
Ngày hôm qua, đúng 3 năm sau ngày Raul được tiễn đi, Real ký hợp đồng mới với Jese Rodriguez, một trong những ngôi sao sáng nhất của U20 Tây Ban Nha.
Hãy liên kết 2 sự việc ấy lại, để thấy rằng thật ra chẳng có bao nhiêu triển vọng dành cho Jese.