Thương Anh cho roi, cho vọt
Tuyển Anh đã khép lại năm 2014 một cách đầy tích cực. Các ngôi sao của họ đột nhiên cùng chơi tốt trong trận giao hữu quốc tế (dù nó diễn ra trong khuôn khổ... quốc nội) cuối cùng trong năm. Đâu có ngẫu nhiên mà Anh lại chọn Scotland làm đối thủ để đá trận khóa lại năm 2014, họ muốn thử xem khả năng “chịu nhiệt” của mình đến đâu.
Rốt cục thì không biết có phải tình cờ hay không, các ngôi sao của Tam sư đột nhiên cùng... rủ nhau chơi tốt. Jack Wilshere, bị Gary Neville nhắc nhở là phải tháo tai nghe khi đang khởi động, tiếp tục cho thấy tầm ảnh hưởng. Ross Barkley, vẫn bị chê là hơi chậm trong những tình huống quyết định, trở nên quyết đoán lạ thường. Alex Oxlade-Chamberlain ghi bàn, trong khi Wayne Rooney tiếp tục con đường huyền thoại với một cú đúp.
Anh vốn bị chê là thiếu linh hoạt trong cách vận hành chiến thuật, cũng đã chơi một trận khá nhuần nhuyễn. Danny Welbeck, giữ vai trò chủ chốt trong sự chuyển đổi ấy, đã di chuyển không biết mệt và dù không được xướng tên nhiều như đồng đội vẫn xứng đáng nhận những lời khen.
HLV Gordon Strachan của Scotland gọi đây là “màn trình diễn tốt nhất của Anh” trong suốt một thời gian dài. Ông dùng từ “mãnh liệt” để diễn tả cách chơi của các cầu thủ trẻ bên đội hình Tam sư. Phải chăng rốt cục người Anh cũng tìm ra được tập thể ưng ý để gửi trao hy vọng giành danh hiệu lớn đầu tiên kể từ năm 1966?
Cẩn thận. Còn quá sớm để kết luận điều gì. Dù Anh đã vượt qua bài kiểm tra quan trọng về tâm lý, nhưng đừng quên Scotland cũng chỉ là... Scotland. Đội hình ra sân của họ có đến 7 cầu thủ đang chơi bóng ở giải hạng Nhất Anh, 2 cầu thủ còn đang chơi ở trong nước cho Celtic và chỉ 2 người đang đá ở giải Ngoại hạng Anh (một cho Everton, một cho Hull City). Nghĩa là nếu đặt lên bàn cân, dàn cầu thủ Scotland chưa đủ “chuẩn” so với các đồng nghiệp của tuyển Anh.
Scotland hiện tại đã khác xa với thời kỳ hoàng kim của những Kenny Dalglish và Graeme Souness. Giá trị của trận “derby Vương quốc Anh” cũng đã suy giảm nhiều. Tính chuyên môn của nó đã nhường chỗ phần nào cho tính chính trị. Nói thế có nghĩa là mọi lời khen dành cho Tam sư lúc này cần phải hết sức thận trọng, bởi chưa ai thấy được sức mạnh thật sự của tuyển Anh, kể cả... HLV Roy Hodgson.
Vả lại trong quá khứ, người Anh đã bao lần khen đội nhà sau một trận đấu oanh liệt hoặc sau một mạch trận thành công. Đổi lại là gì? Là một đội tuyển èo uột khi vào giải đấu chính thức, phong độ rớt thảm hại, tinh thần bạc nhược đến tội nghiệp. Để Tam sư không mãi mãi là Tam miêu, cần phải có thái độ khác với đội tuyển.
Có thể thấy Wayne Rooney đã chơi tốt khi bị chê bai là chưa đủ trình sánh với các huyền thoại, tương tự là các ngôi sao bị dè bỉu là yếu bóng vía. Vậy thì cứ... chê nhiều vào. Phải cho roi cho vọt, con sư tử mới sợ và làm những điều phi thường trong gánh xiếc. Không thì nó cứ... nằm ườn như con mèo thôi.