Bong da

BONG-DA-ANH

Liverpool tuột cúp FA: Sự tiếc nuối muộn màng

Cập nhật: 07/05/2012 14:15 | 0

Wembley hôm nay thật khác. Nó hiện hữu một dấu lặng cho sự vỡ vụn của những giấc mơ, một dấu hỏi chấm cho tương lai mờ mịt.

*Bạn cũng cóthể bình luận về bài viết này trên

Hơn cả một thất bại khi cú ngã dập mặt tại Wembley như một tiếng đóng sầm của cánh cửa hy vọng. Một sự đối nghịch ghê gớm giữa thời gian và mục tiêu mà Liverpool vạch định. Nó cứ hẹp dần, hẹp dần để rồi những con người nơi này chỉ còn biết đánh cược với số phận trong những cuộc chiến một mất một còn.

Lần trở lại Wembley này, Liverpool rõ ràng yếu thế hơn nhiều. Trước một Chelsea hùng mạnh đang chinh phục cả châu Âu, Kenny Dalglish thừa hiểu ông không thể chọn giải pháp tấn công toàn diện. Thế nhưng, với những con người như Spearing, Henderson, Enrique hay cả Downing trong đội hình, việc Kenny bất lực cũng là điều dễ hiểu. Liverpool bị dồn ép liên tục khi những người thay thế đánh mất sự tự tin thường thấy. Những khoảng trống vô tận trước khung thành Reina, những pha chuyền hỏng đáng chán của những tiền vệ loại 2, tất cả tạo nên một Lữ Đoàn Đỏ nhạt nhòa và dễ đánh bại hơn bao giờ hết.

Liverpool liên tục đánh bại Chelsea kể từ ngày King Kenny trở lại. Phải chăng vì thế mà ông nghĩ rằng đối thủ của mình dễ chơi? Nếu vậy, đó là sai lầm cực lớn. Để rồi khi ông nhận ra phương án của mình đã phá sản thì cũng quá muộn mất rồi. Như quyết định tung Carroll vào sân trong 35 phút cuối cùng. Anh đã tỏa sáng, đã ghi bàn, đã kéo đội bóng lên từ đầm lầy nhưng không kịp để đưa họ lên đỉnh.



Với Liverpool, tất cả còn lại bây giờ chỉ là sự tiếc nuối- Ảnh Getty

Với Liverpool, tất cả còn lại bây giờ chỉ là sự tiếc nuối. Không chỉ là bị trọng tài từ chối bàn thắng ở cú đánh đầu của Carroll, không chỉ tiếc nuối về sự cố gắng muộn màng. Ai cũng hiểu, Liverpool cần lắm một danh hiệu, cho truyền thống, mà hơn hết, cho cả sự cống hiến của một đời người.

Gerrard: Hãy khóc đi, nhưng đừng ngã...

Gerrard đã không gục ngã như bao chiến binh áo đỏ khác. Màu đỏ dù có nhạt nhòa ở Wembley đến đâu, thì linh hồn của nó thì vẫn còn sống mãi. Đã chọn Liverpool, anh sẽ không bao giờ phải đơn độc. Anh đã có một bờ vai để tựa, và người hâm mộ sẽ không để biểu tượng của Liverpool gục ngã. Thất bại quá lớn. Nghiệt ngã chịu thua số phận! Nhưng giọt nước mắt ở Wembley cũng không thể thay đổi sự thật: Liverpool đã thua! Như một quy luật của bóng đá, như một sự im lặng ghê gớm, khi người ta đã làm mọi thứ có thể, mà vẫn thất bại.

Liverpool có lẽ còn rất lâu nữa mới trở lại một trận chung kết. Nhưng hơn ai hết, Gerrard sẽ phải là người đầu tiên đối mặt với sự trớ trêu của định mệnh đó. Phải là anh! Như là một chỉ huy, như một người từng trải biết cách chấp nhận và đối mặt với những bi kịch nghiệt ngã. Anh có quyền được khóc, nhưng không có quyền “ngã”.

Nếu như hình ảnh Frank Lampard nâng cao chiếc Cúp vô địch sẽ đọng lại trong tâm trí các CĐV Chelsea, đưa họ tới đỉnh cao của vinh quang và cảm xúc thì hình ảnh đội trưởng Liverpool úp  mặt vào áo, che giấu và ngăn lại những giọt nước mắt, sẽ làm xúc động tất cả. Ai cũng hiểu rằng: Gerrard không có lỗi! Một mình anh, khát khao của anh không đủ để vực dậy cả đoàn tàu chỉ biết chạy theo tinh thần, hy vọng mơ hồ. Gerrard đã cùng đội bóng của anh vượt qua bao nguy khó để có mặt ở Wembley. Cũng như anh, Liverpool sẽ cảm thấy thật khó để chấp nhận thất bại này.

Thế nhưng tất cả thực sự đã kết thúc. Những tàn dư còn sót, tất cả đều như một giấc mơ, từ những niềm hy vọng ngời sáng, tới cả những khoảnh khắc đầy bi kịch. Tình yêu không có lỗi. Nhưng không ai muốn yêu trong mù lòa. Sự yếu kém về chuyên môn là có thật. Và nó đã được thể hiện rất rõ. Người ta vẫn luôn tin rằng phép màu là có thật. nhưng chắc chắn nó không phải lúc nào cũng tới khi người ta cần. Và đêm qua, ở Wembley, số phận không trao gửi cho Liverpool sự kì diệu nào hết, mà chỉ là sự tiếc nuối dường như đã quá muộn màng mà thôi.

Tiểu Dung


Thethaovanhoa.vn