Newcastle đã thua tại Sport Direct Arena. Chỉ cần một mệnh đề ấy thôi là đủ kể một câu chuyện. Nếu viết là “Newcastle đã thua tại St.James’ Park”, thì đó sẽ chỉ là một câu thông báo đơn thuần. Nhưng họ thua tại Sport Direct Arena, và đó chính là vấn đề: đằng sau cái tên sân kia là một nỗi buồn lớn của những người Tyneside.
Newcastle thua như thế nào? Như tất cả các trận đấu từ đầu mùa giải, họ chiến đấu vô cùng quả cảm. May mắn đứng về phía đội khách: từ cột dọc, xà ngang, cho đến một hậu vệ đứng ngay trên vạch vôi, nỗ lực của Newcastle đã bị chối từ một cách nghiệt ngã.
Không ai có thể trách HLV Alan Pardew. Ông đã làm quá tốt công việc của mình. Những ngôi sao sáng nhất của Newcastle đã bị bán đi, từ Carroll, Enrique, Barton cho đến Nolan, nhưng Pardew vẫn xây dựng được một tập thể kiên cường từ những tân binh rẻ tiền. Họ đá ngang ngửa với M.U, Chelsea (nếu không muốn nói là trội hơn), họ trông đã tiệm cận với tầm vóc của một đội bóng lớn. Trên cái nền tảng phi thường ấy, những gì Newcastle cần bây giờ là một sự đầu tư.
Nhưng tất cả những gì tỷ phú Mike Ashley làm vẫn là đối xử với CLB của mình như một nô lệ. Xâm hại, theo cách dùng từ của những CĐV Chích chòe.
2. Mike Ashley đã thẳng tay vứt bỏ cái tên St.James Park đã tồn tại hơn một thế kỷ, để đổi tên sân của Newcastle thành Sport Direct Arena, theo tên của hãng bán lẻ đồ thể thao mà ông đang sở hữu.
Đó là một hành động bình thường nếu nó mang lại lợi ích kinh tế cho đội bóng. Nhưng không một đồng nào đi vào ngân sách CLB. Newcastle phải quảng cáo miễn phí cho Sport Direct. Một việc làm hợp pháp, bởi ông là chủ sở hữu nắm quyền sinh quyền sát. Nhưng không thể hợp lòng người.
Có thể là chỉ cần 10 triệu bảng nữa thôi (giá mà Mike Ashley tự định cho quyền đặt tên sân), với tài đầu tư đã được chứng minh của Alan Pardew, sẽ có 1 hoặc 2 cầu thủ tốt nữa được mua về, và vị thế của Newcastle bây giờ đã khác.
Dave Whelan sẵn sàng mua tên sân của Wigan với giá cao, cho dù ông cũng là chủ, cũng có quyền làm như Ashley: ông biết rằng đội bóng của mình cần tiền để tồn tại. Sheikh Mansour đã tốn rất nhiều tiền vào Man City rồi, nhưng vẫn khéo léo nhồi thêm một ngân khoản lớn nữa bằng việc “mua” tên sân City of Manchester: ông biết rằng Man City cần rất nhiều tiền để thành công.
Còn Mike Ashley, ông bắt con ngựa già của mình phục dịch, không cho nó ăn, và đôi lúc, quất cho nó vài roi. Những ngôi sao cứ lần lượt ra đi, tiền đầu tư không có, và quảng cáo thì vẫn không công.
3. Newcastle bây giờ khao khát đầu tư hơn cả một CLB đang chấp chới xuống hạng. Bởi không có nỗi oán hận nào lớn hơn đã tiến đến rất gần quả ngọt rồi, nhìn thấy, ngửi thấy và chạm vào rồi, nhưng không thể nếm nó.
Thày trò Pardew đã thua Chelsea, một đội bóng mà nếu so sánh khác biệt về xuất phát điểm, không thể so sánh với họ về sự nỗ lực. Mọi thứ giống như truyện ngắn “Miếng bít tết” của Jack London. Một tay đấm bốc già đói khát, phải thượng đài chỉ để có tiền mua một miếng bít tết bỏ vào miệng, để rồi bị đánh thảm thương. Nếu có miếng bít tết để ăn trước lúc đánh, có thể ông đã không thua.
Newcastle đã thua tại Sport Direct Arena. Và CĐV của họ sẽ không thể tha thứ cho Mike Ashley.
Bongdaplus.vn