Góc nhìn: Hy vọng nào cho Sturridge?
Lý do rất đơn giản: họ không có nhiều phương án. Các pha tấn công của Liverpool hầu hết đều phải đi qua trục Gerrard-Suarez. Tiền đạo người Uruguay rất khó kèm, nhưng lại chơi hơi cá nhân và đôi khi tự hoang phí những pha lên bóng của cả đội. Gerrard cẩn thận và trách nhiệm hơn, nhưng ở độ tuổi không còn sung sức, anh có thể bị đối phương bao vây ở giữa sân. Và trong trường hợp đó, Liverpool hoàn toàn bế tắc trong việc tìm đường vào vòng cấm địch thủ.
Sự mỏng manh trong nhân sự hàng công của Liverpool không còn là vấn đề mới. Nó nổi bật lên là bài toán nan giải nhất của HLV Rodgers kể từ đầu mùa, khi tân binh Fabio Borini tỏ ra khá… vô dụng. Đó cũng chính là lý do khiến Liverpool trở thành đội khai phát pháo lớn đầu tiên trong mùa Đông, khi chiêu mộ Daniel Sturridge từ Chelsea.
Sturridge ghi bàn trong cả 2 trận đấu đầu tiên khoác áo Liverpool ở giải Ngoại hạng. Nhưng cả 2 đều là những bàn thắng không nhiều ý nghĩa. Bàn đầu tiên đến trong trận thua M.U 1-2, còn bàn thứ 2 lại góp phần nhỏ vào cuộc hủy diệt Norwich 5-0.
Tất nhiên, về lý thuyết, Sturridge sẽ góp phần tạo ra thêm nhiều phương án tấn công cho Liverpool. Thực tế trong trận gặp Norwich cũng thể hiện một phần “lý thuyết” này: Sturridge chạm bóng 38 lần (số lượng trung bình với một tiền đạo cắm), nhưng số pha chạm bóng của Suarez là 78, nghĩa là cao tương đương với trước khi Sturridge tới. Tính ra, tổng số pha chạm bóng của hàng công Liverpool cao gấp rưỡi so với trận thắng đậm gần nhất của họ (3-0 trước Sunderland).
Nhưng Norwich chưa phải là bài test đáng kể để kết luận về vai trò của Sturridge. Có lẽ, trận gặp Arsenal sẽ cho người ta câu trả lời: liệu Liverpool đã thoát kiếp “cầm nhiều, ăn ít” hay chưa?